Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2008

Người Việt "thiếu tự ái, thừa tự trọng"

Có thể bắt đầu ngay với câu nói "thừa tự ái, thiếu tự trọng" để mô tả tính cách cư xử của nhiều người Việt" - những chuyện kể của một độc giả Tuần Việt Nam ghi nhặt về một số cách hành xử của người Việt.


Hồi đầu năm tôi đi công tác tại Nhật, khi làm thủ tục xuất cảnh chuẩn bị về lại VN tại Sân bay, tôi thấy 1 người đàn ông châu Á vô tư xách hành lý chen ngang vị trí thứ 2 của hàng chờ có hàng chục người.

Bị an ninh nhắc nhở, yêu cầu đứng xếp vào cuối hàng, anh ta làm theo 1 cách rất lưỡng lự, vô duyên trước ánh mắt của nhiều người nước ngoài. Khi về đến VN, tôi đứng gần hàng chờ của anh ta để làm thủ tục nhập cảnh, tôi thấy nhân viên an ninh gọi tên tôi biết anh ta là người Việt Nam.

Tuần trước, tôi cùng vợ và con ra Hà Nội thăm gia đình, khi vợ tôi bế con ngồi ghế gần đó đợi, còn tôi đang chờ làm thủ tục đăng ký lên máy bay tôi bị hai cô gái ăn mặc khá thời trang chen ngang khi tôi đứng chờ, sau tôi là 2 vợ chồng người châu Âu, có vẻ là khách du lịch.

Nhìn ngoại hình tôi có vẻ không giống người Việt, hai cô gái rất vô tư nhìn nói chuyện với nhau về thành tích chen ngang khi sếp hàng của 1 trong hai cô tại Singapore. Câu chuyện của họ nói về việc "tao chen ngang 1 thằng Singapore lúc làm thủ tục, cái thằng chó đấy nó cứ nhìn đểu mình khó chịu, nói gì đó. Nhưng tao cứ kệ mẹ nó, coi như chả hiểu gì".

Các bài viết liên quan

Cuộc trình diễn vẻ đẹp tâm hồn quốc gia

Nâng hàm lượng văn hoá trong ngoại giao

Ngoại giao văn hoá và hình ảnh người Việt xấu xí

"Mảnh đất ngoại giao văn hoá mới chỉ được xới lên"

Ngoại giao "phở" lại xứ sở của phở

Đến lúc này thì tôi thấy rằng, mình chẳng cần phải ga lăng làm gì với nhưng người như vậy & nhắc nhở "hai cô vui lòng xếp vào hàng chờ". Lúc đó họ mới nhận ra tôi cũng là người Việt & tỏ vẻ thiếu tôn trọng rồi nói khẽ với nhau, đủ để tôi nghe thấy 2 từ "Khốn nạn" rồi nhổ toẹt bã kẹo cao su xuống sàn nhà.

Chiều nay, đi làm về sớm, tôi nhường xe lại cho vợ & đón xe buýt về cùng một người bạn Nhật Bản. Trên đường về, xe đón thêm khách, xe hết chỗ, vài người phải đứng, trong đó có 1 phụ nữ khoảng 30 tuổi có vẻ là công chức.

Tôi đứng dậy và mời chị ta ngồi vào chỗ tôi. Chị ta nhìn tôi, không cười, không thể hiện bất cứ trạng thái gì trên khuôn mặt, lẳng lặng ngồi xuống ghế rồi ngoảnh mặt đi! Anh bạn người Nhật cùng đi nhìn tôi mỉm cười và lắc đầu.

Đó là 3 ví dụ cho hàng trăm lần tôi có dịp chứng kiến, chẳng cần phân tích kỹ chúng ta cũng thấy hình ảnh người Việt có thể để lại ấn tượng gì cho người nước ngoài. Thậm chí, ngay cho những người Việt còn lại chưa bị "thừa tự ái, thiếu tự trọng".

Theo www.tuantintuc.net

Không có nhận xét nào: